[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Nếu anh đang ở nhà, vậy ra ngoài gặp tôi đi. Ngay bây giờ, tôi đang ở trước cổng nhà anh đấy!
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Gì cơ?!
  • Hắn quằn quại co người trên sàn nhà lát đá hoa lạnh lẽo, cắn chặt răng ngăn đau đớn rít qua kẽ miệng.
  • Tiếng động ấy khuấy đảo tâm can Hoseok, cậu sốt ruột gắt.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Anh trả lời tôi ngay!
  • Trán Yoongi liên tục đổ mồ hôi, cơ thể ấy thoi thóp nói vào trong điện thoại một cách gấp gáp để tìm cớ cúp máy. Nếu còn lâu thêm chút nữa, có lẽ cậu sẽ nhìn ra bộ dạng thảm hại của hắn hiện tại.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Hoseok à, nghe tôi nói này... hộc, hộc... em cứ về Hwagae đi, mấy ngày nữa... tôi nhất định sẽ về tìm em. Nhé? Nghe tôi...
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Chết tiệt... tên khốn nhà anh... anh có phải để tôi tự dằn vặt tới chết mới hả dạ có đúng không?
  • Hoseok khóc nấc lên, điên tiết đập mạnh tay vào cửa kính xe khiến Seokjin và các vệ sĩ cùng bác tài xế giật bắn mình mà nhìn tới chỗ cậu.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Không phải thế, sao tôi lại nỡ phải lòng một kẻ ngang bướng như em chứ... Bất luận thế nào, em cũng phải trở về đi.
  • Yoongi cố gượng cười trách yêu kẻ ngoan cố, cứng đầu kia. Hắn đã đau tới chết, thần trí cùng dần mơ hồ, song vẫn cố nán lại để tiếp lời cậu.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Không về! Bây giờ anh ra đây gặp tôi, bằng không...
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Đưa điện thoại để anh nói chuyện với cậu ta.
  • Seokjin ngồi cạnh nãy giờ nghe hai người giằng co qua lại cũng vô cùng sốt ruột, anh đưa tay chạm vào vai Hoseok như an ủi, lại như thuyết phục.
  • Cậu chùi đi nước mắt đẫm trên gò má, gật gật đầu ngoan ngoãn đặt máy vào trong lòng bàn tay anh.
  • Seokjin kề điện thoại lên tai, nghiêm giọng yêu cầu người kia.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Tôi chính là người đưa Hobi lên đây gặp cậu, cậu còn muốn tuyệt tình bỏ thằng bé mà trốn đi đâu?
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Anh... làm ơn đưa em ấy về nhà cẩn thận giúp tôi. Tôi hiện giờ đang chịu phạt từ ba vì chuyện hủy hôn.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Hủy hôn?!
  • Chú lạc đà trắng không nén nổi kinh ngạc, buột miệng lớn tiếng đánh động Hoseok đang im lìm ngồi bên liền quay sang nhìn anh. Biết chuyện không đơn giản như vậy, Seokjin nhẹ giọng nói vọng vào điện thoại.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Vậy tôi đưa em ấy vào khách sạn nào đó nghỉ lại, mai sẽ về. Bây giờ cũng muộn rồi, cậu nghỉ ngơi đi.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Cảm ơn anh. Hãy... xin hãy để mắt tới em ấy giúp tôi.
  • Yoongi khó khăn đưa ra lời cầu khẩn. Đó là lần đầu tiên hắn nhờ vả và khuất mình trước một người, cũng chỉ vì con sóc nhỏ không hiểu chuyện kia.
  • ...
  • Hoseok càn quấy đến gần sáng, vì mệt quá mà dần thiếp đi. Mắt cậu giờ đã đỏ hoe, sưng vù bởi khóc nhiều đến kiệt sức, nằm bất động trên tấm đệm trắng của phòng khách sạn nọ.
  • Kim Seokjin vì dỗ dành người kia cũng đã mệt nhoài, anh cố lết thân xác mình đi tắt đèn.
  • Sáng sớm hôm sau khi lạc đà nhỏ thức dậy, dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ, anh mới tá hỏa khi phát hiện cậu đã biến mất từ lúc nào. Bị dọa sợ tới mức thần trí đảo điên, Seokjin vội vã chạy ra ngoài báo cho các vệ sĩ của mình về sự mất tích của Jung Hoseok, hoảng loạn tới mức quên xỏ giày, mặt mũi trắng bệch vì lo.
  • Nếu anh không đưa cậu lên thành phố, có lẽ đã chẳng xảy ra chuyện này. Không biết phải đối mặt với mẹ mình và mọi người ra sao, Seokjin lần đầu cảm thấy sợ hãi và bất lực như hiện tại.
  • Một lúc lâu sau khi tìm kiếm khắp khách sạn, anh nhận lại một tin động trời. Qua việc kiểm tra máy ghi hình an ninh trong phòng giám sát bảo mật, họ cung cấp thông tin rằng có một nhóm ba người không xác định lai lịch tới đưa người của khách sạn đi. Mà thiếu niên đó không ai khác ngoài Jung Hoseok.
  • Dáng vẻ cậu đang trong trạng thái mất đi ý thức, bị đám người đó cõng sau lưng và ra bên ngoài. Họ còn trơ tráo báo cáo qua loa với quầy lễ tân rằng đưa người bạn này đi cấp cứu vì cậu bị sốt li bì. Sau khi nghe giải thích từ mấy cô nữ nhân viên ấy, Seokjin nóng bừng mặt, giận dữ giáng xuống cho một loạt người những cái tát mạnh tới run tay.
  • Vị thiếu gia nhà họ Kim trừng mắt dọa nạt dàn nhân viên đang đứng thành hàng không ngừng ôm má run lẩy bẩy kia bằng một giọng gầm gừ phẫn nộ.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Nếu cái khách sạn chết tiệt này không tìm lại được người đó về cho tôi thì cứ chuẩn bị tâm lý đi, nơi này sẽ bị san bằng hết ngay trong hôm nay!
  • ...
  • Sau khi chịu phạt từ bố, Min Yoongi được đặc cách chăm sóc từ đội ngũ y bác sĩ riêng của dòng tộc Min và cho phép nghỉ ngơi tại biệt thự một tuần, sau đó mới trở về Hwagae tiếp tục nhận lại nhiệm vụ được giao từ trước đó.
  • Ông Min Yoongook rất phẫn nộ khi Yoongi tự ý định đoạt mọi chuyện rồi lại phá hỏng trong chốc lát. Song khi đối diện với ba, hắn đã dập đầu tạ lỗi, đồng thời quả quyết xin từ hôn và nhận lại nhiệm vụ truy bắt điệp viên 043.
  • Vị Trị an giám cũng hết cách với cậu con trai quý tử ngỗ nghịch của mình, vậy nhưng đã phần nào nguôi ngoai khi hắn một mực quay về nơi nghèo nàn kia để chịu khổ, xem như có trách nhiệm và tiến bộ hơn trước. Cuối cùng, sau khi lãnh đủ hình phạt tàn khốc, Yoongi được phép nghỉ ngơi trị thương như hiện tại.
  • Ngay khi các bác sĩ đang tiến hành truyền nước vào cơ thể đã bị hư hại tới bầm giập kia, bỗng đồng hồ đeo bên tay của hắn reo vang liên hồi, báo động chuyện không hay đã xảy tới. Min Yoongi mặc kệ cơn đau ê ẩm giày xéo, lập tức ngồi bật dậy nhìn cánh tay rung lên của mình, hắn biết rằng Hoseok đang gặp phải điều gì đó chẳng lành, bởi lẽ nhịp tim của cậu tăng một cách đáng ngờ.
  • Không chút do dự, Yoongi lập tức gọi điện cho Seokjin. Đầu dây bên kia truyền đến một loạt tạp âm hỗn loạn, nghe như tiếng điều phối của nhân viên và giọng quát tháo ầm ĩ từ thiếu gia nhà họ Kim. Tất cả càng như khẳng định rằng suy luận lúc này của hắn là hoàn toàn có thể xảy ra.
  • Yoongi nén hồi hộp trong lòng, cất giọng trầm ổn.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Hoseok có ở chỗ anh không?
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Hoseok có ở chỗ anh không?
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Hobi... em ấy... đang...
  • Seokjin nghe được thanh âm bình lặng đến đáng sợ, tựa như phút an yên trước bão táp, anh càng trở nên hoảng loạn, nhất thời không nghĩ được câu nào để bạo biện lấy một lý do thích hợp.
  • Hắn càng lúc càng sốt ruột, nghiến răng gầm gừ hỏi lại một lần nữa.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Jung Hoseok đang ở đâu?!
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Yoongi à, xin lỗi cậu... đều tại tôi... em ấy, hức... hức... em ấy mất tích rồi. Hiện tại chúng tôi đang ra sức...
  • 'Tút tút'
  • Không đợi cho Seokjin kịp giải thích, Yoongi chỉ nghe tới hai chữ "mất tích" đã sục sôi máu điên, ngay tức khắc giật phắt thanh truyền dịch, rời khỏi biệt thự để phóng xe đi tìm sóc nhỏ. Tâm can hắn nổi cuồng phong bão táp, nóng rực tựa lửa thiêu đốt. Nếu không tìm được Hoseok, chắc chắn hắn sẽ phải ôm hận mà day dứt suốt đời vì đã từ chối ra gặp cậu vào đêm hôm qua.
14
Chương 34: Mất Tích